Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015

An Giang ky su (P1)

Phần 1: Những chuyện nhặt nhạnh trên đường

Sân sau của Sài Gòn là đồng bằng sông Cửu Long trù phú. Đôi lần đến với miền đất này, tui cũng rất thích chí với việc đi chợ nổi Cái Bè hay mò cua, bắt ốc, ăn thịt chuột Đồng Tháp (link). Nhưng thú thiệt, miền Tây sông nước vẫn chưa phải là điểm đến hàng đầu trong lòng tui. Cho đến lần đi An Giang kỳ này.

Túm tắt ngắn gọn: Từ Sài Gòn, Mơ Ngô và tui xách đít xuống Long Xuyên, chủ yếu là để thăm một người bạn cũ mười năm chưa gặp. Long Xuyên là thành phố chính của An Giang, nhưng tui thường ko khoái mấy thành phố lớn lắm. Nên sau khi dùng bữa trưa ở nhà hàng của bạn, thì tụi tui lên đường đi tiếp (mở ngoặc cho 5 giây quảng cáo: nhà hàng Vườn Hạnh phúc sang trọng cỡ 4-5 sao mà giá so ra chỉ cỡ quán trung bình Sài Gòn, 2 chị em tui đi vào tay xách, nách mang, vai quàng, chân bước, nhếch nhác như 2 kẻ ăn mày T_T).



Thành phố Long Xuyên qua Thành phố Châu Đốc (từ Thị xã đã nâng cấp lên Thành phố) chỉ mất 1 tiếng. Tụi tui không nghỉ ở ngay trong thành phố mà mướn 1 chỗ ở chân núi Sam. Núi Sam nổi tiếng với nhiều lăng, miếu, đền, chùa, nhưng du lịch hành hương không phải là thể loại của tui lắm.



Đi ăn, đi chơi loanh quanh thành phố và chân núi, đặc sản của khu vực này có thốt nốt, các loại  mắm, bún cá Châu Đốc, hay các đặc sản từ thịt bò.

(có vẻ Cô giáo Thảo về già đã đổi nghề, về Châu Đốc bán mắm) :D



Vùng này còn có "đặc sản" là xe đạp lôi. Bạn nào tới lần đầu nên đi thử, tuy giá không "mềm" cũng như không tiện dụng bằng các phương tiện khác. Tụi tui khá khó khăn mới tìm được chỗ cho mướn xe. Được giải thích rằng Châu Đốc chỉ cách biên giới 2 cây, nhiều người "mướn" xe bên này rồi đem qua biên giới bán lắm, nên chủ xe rất sợ cho mướn. Chỉ có nhà nghỉ chúng tui ở đồng ý, nhưng với giá 400k/ ngày (còn hơn giá phòng nữa T_T). Loay hoay một hồi, may mắn chị em tui tìm được chú Nguyễn Duy Thắng, thuộc hàng lão tướng trên phuot.vn. Nhận ra 2 con bé cũng chỉ là dân đi bụi, chú tin tưởng cho mướn xe với giá rất phải chăng 100-150k/ ngày (tùy xe), bù lại phải để cọc 3-5tr. Bạn nào đến Châu Đốc, nếu ko tìm được xe, có thể liên hệ chú Thắng ở nhà nghỉ Hoàn Châu, số ĐT 0918.091.336.

Có xe máy trong tay rồi, ngày hôm sau, 2 chị em tha hồ vi vu từ Châu Đốc xuống rừng Tràm Trà Sư, rồi phi thẳng xuống Tri Tôn. Rừng Tràm Trà Sư thì quá đẹp miễn bàn rồi ha. Ngay cả mùa nước giựt vẫn mướt mát lắm, bây ơi! Ở đây, tui không viết dài vì đã quá nhiều bài chia sẻ kinh nghiệm về Trà Sư trên các diễn đàn rồi.


Châu Đốc - Núi Sam - Trà Sư - Núi Cấm - Tri Tôn thẳng 1 trục đường Bắc Nam. Đi dọc lộ chính, tụi tui ghé ngang ghé ngửa các sóc người Chăm, thăm thú các chùa chiền của họ, gặp 1 ban nhạc người Chăm đang chơi nhạc Phật giáo. Hai bên nói chuyện không hiểu tiếng nhau, chỉ có chung một ngôn ngữ là tiếng cười :D





Mặc dù nghe đồn Núi Cấm cảnh đẹp hơn Núi Sam, nhưng tụi tui cũng chả ham hố gì "tượng Phật Di Lặc lớn nhất Châu Á" với cả "cáp treo made-in-China (?)" nên không ngần ngại bỏ qua. Mục đích chính trong chuyến đi này của tui ở An Giang là Đồi Tà Pạ. Nhưng ở Châu Đốc, núi Sam, hay thậm chí xuống tới Trà Sư, vẫn chưa ai biết Đồi Tà Pạ ở đâu. Rất may có chú Thắng chỉ đường từ xa, chị em tui cứ băng băng hướng Tri Tôn thẳng tiến. Đường đi xa tít mù, nhưng ông trời ko phụ người có lòng. Đối với tui, Tà Pạ quả không hổ danh là chốn bồng lai tiên cảnh nơi hạ giới của An Giang...

Phần 2: Đường đến tiên cảnh

(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét